Khác

Khi đối diện với tổn thương – bạn chọn né tránh hay trưởng thành?

Có những vết thương trong lòng không thể nhìn thấy, nhưng lại nặng trĩu hơn bất kỳ hành lý nào ta từng mang. Chúng ta từng bị hiểu lầm, từng sai lầm, từng bị từ chối… và những cảm xúc ấy dồn nén theo thời gian, trở thành thứ khiến ta mất phương hướng.

Có lúc, ta cảm thấy mọi cố gắng đều vô ích. Ta gục ngã vì quá mệt mỏi với kỳ vọng, vì không còn tin vào sự công bằng hay vì những lần trao đi quá nhiều mà chẳng nhận lại bao nhiêu.

Nhưng chính trong những giây phút tăm tối ấy, nếu ta đủ dũng cảm để không chạy trốn — mà ngồi lại với nỗi đau, quan sát nó, hiểu được nó — thì ta mới có cơ hội biến tổn thương thành sức mạnh.

Và đôi khi, vượt qua không có nghĩa là chỉ ngồi im thiền tĩnh giữa đêm. Đôi khi, bạn cần “xõa” hết mình – thật sự. Một đêm nhảy múa điên cuồng, một chuyến đi xa không cần kế hoạch, một cuộc vui không kiểm soát — không phải để lãng quên, mà để giải phóng. Giải phóng khỏi áp lực, khỏi những “nên thế này” hay “phải thế kia”, để thấy mình vẫn sống, vẫn tự do, và vẫn có thể vui.

Chữa lành không luôn mang dáng hình trầm lặng. Nó có thể là tiếng cười, tiếng nhạc xập xình, là một khoảnh khắc bạn cười bật lên giữa đám đông – và chợt nhận ra: Mình đang ổn. Thật sự ổn.

Trưởng thành không phải là không bao giờ đau, mà là biết cách đi qua cơn đau mà không đánh mất bản thân — dù là trong tĩnh lặng, hay trong những khoảnh khắc “cháy” hết mình.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *